ĂN CHAY BỊ CÁM DỖ
Sau ngày linh hiển Ba Ngôi,
Chúa vào hoang địa tài bồi tâm linh.
Bốn mươi ngày sống một mình,
Kiêng ăn, cữ uống lặng thinh nguyện cầu.
Mãn kỳ chay tịnh dài lâu,
640. Ruột gan Con Chúa bắt đầu xôn xao.
Có tên ma quỉ hỗn hào,
Lò dò đi tới hỏi chào lăng nhăng :
”Ngươi là Con Chúa phải chăng ?
Đá làm nên bánh, quyền năng khó gì ? “
Chúa rằng : “Thách đố làm chi,
Lời xưa truyền lại cũng thì có câu :
”Sống bằng Lời Chúa sống lâu,
Sống bằng cơm bánh, sống đâu có dài.”
Sa-tan còn muốn thử tài,
650. Đưa Người lên chóp vòng đai đền thờ.
Rằng: Ngươi chớ khá nghi ngờ,
Hãy gieo mình xuống giả vờ sẩy chân.
Vì rằng : Đã có Thiên Thần,
Luôn luôn bảo vệ đỡ đần chân tay.
Người rằng : Cũng có câu nầy :
Chớ nên thử phép Chúa bay bao giờ.
Quỉ liền đưa khỏi đền thờ,
Đặt trên đỉnh núi cao mờ mây xanh,
Chỉ xem các nước chung quanh,
660. Nào dân đông đúc, nào thành giàu sang.
Rằng : Ngươi muốn được vinh quang,
Lạy ta, mà nhận kho tàng của ta.
Chúa rằng : Ác quỉ xéo ra,
Chỉ thờ lạy Chúa, tà ma đừng thờ.
Sa-tan tái mặt sững sờ.
Ba phen thua đậm cuốn cờ lui xa.
Thiên Thần đông đảo tiến ra,
Kẻ hầu người hạ vui ca tưng bừng.
Người đi lưu luyến núi rừng,
670. Cỏ sầu, hoa ủ không ngừng nhớ thương.
Trích: Sứ điệp tình thương_Lm. Phanxicô Xaviê Nguyễn Xuân Văn